Nỗi lòng của người mẹ già về người con 10 năm tù oan

10:54 |
Bà Phạm Thị Vì mẹ anh Nguyễn Thanh Chân tân sự nỗi lòng 10 năm con bi tù oan ,Bà bảo rằng mình rất sợ - sợ cái ngày con trai được ra tù mà mẹ không còn sống trên đời nữa.
“Thằng Chấn bị oan, bị tù tội, sống tủi nhục nhiều năm trong tù và ở ngoài, cả gia đình nó cũng đâu tránh khỏi những nỗi oan ức. Từ khi bố bị kết tội giết người, cả 4 đứa con phải sống trong khổ cực, tủi nhục”, bà Phạm Thị Vì - mẹ anh Nguyễn Thanh Chấn đã có những tâm sự với PV Báo GĐ&XH về cuộc sống gia đình mình trong 10 năm oan khuất.

Nỗi lòng của người mẹ già về người con 10 năm tù oan
Hàng xóm đến chia vui với bà Vì.
Luôn tin tưởng con vô tội

Những ngày qua, ngôi nhà của bà Phạm Thị Vì (72 tuổi) luôn tràn ngập niềm vui, hạnh phúc. Chứng kiến ngày anh Chấn trở về đoàn tụ gia đình, bà nói “đã mãn nguyện lắm rồi”. Bởi lẽ, hơn ai hết, linh tính của một người mẹ mách bảo rằng anh Chấn vô tội, hung thủ thật sự của vụ án đang lẩn khuất đâu đó. Niềm tin ấy khiến bà và gia đình vượt qua mọi “búa rìu” của dư luận, cố gắng sống để đi tìm công lý cho con trai.

Những ngày anh Chấn vẫn sống trong tù, bà bảo rằng mình rất sợ - sợ cái ngày con trai được ra tù mà mẹ không còn sống trên đời nữa. “Tôi tin lần này các cơ quan pháp luật sẽ làm đúng, công tâm để con trai tôi được minh oan. Đã 10 năm nay, ngày nào tôi cũng thắp hương lên bàn thờ chồng để xin ông ấy phù hộ cho con trai”, bà Vì nghẹn lời.

Đằng đẵng gần 4.000 ngày bà và con dâu cùng các cháu nội sống trong mặc cảm, đau đớn vì sự ghẻ lạnh của hàng xóm láng giềng. Trong tột cùng nỗi đau ấy, bà và người thân đã cam chịu, bí mật dò xét, đi tìm những chứng cứ để minh oan cho anh Chấn. “Ở địa phương, nhiều người tin là con tôi không giết người. Thế nhưng, cũng có nhiều người tỏ vẻ ra mặt, họ chẳng thèm nhìn chúng tôi chứ chưa nói đến việc đến quán để mua hàng hay trò chuyện”, bà Vì chua xót nói.

Hơn 10 năm trôi qua, cứ nghĩ đến đứa con trai đang chịu tù đày oan ức là bà lại ôm mặt khóc vì sự nghiệt ngã của số phận ập xuống gia đình mình. Cũng chính vì sự kỳ thị của một số người mà con dâu bà đổ bệnh, phải vào viện tâm thần. Mấy đứa cháu nội không xin được việc, phải lưu lạc sang xứ người… Bà bảo rằng, nếu chồng bà không là liệt sĩ, có lẽ cái bia mộ mang tên Nguyễn Thanh Chấn đã mờ phai theo thời gian rồi!

“Ngày công an xuống hỏi tôi có giặt quần áo dính máu của thằng Chấn không, tôi đã trả lời là không có. Họ bảo, nếu không khai thật thì con tôi sẽ bị tử hình. Là mẹ nên tôi hiểu tính nó, từ tấm bé đến giờ, Chấn lành như cục đất, nó đâu có gan làm ra chuyện tày trời ấy”, bà Vì nói.

Bà bảo rằng, từ ngày con trai bị bắt giam vì tội “giết người”, ra đường bà không dám ngẩng mặt nhìn ai, nước mắt lúc nào cũng lưng tròng. Ngày xét xử ở tòa án, bà bị người ta chỉ trỏ mắng nhiếc không tiếc lời. Thậm chí, khi tòa tuyên án, người ta còn xô bà ngã túi bụi ngay tại công đường, con dâu thì ngất xỉu phải vào viện cấp cứu. Mấy đứa cháu nội ôm nhau khóc ở một góc tòa. Đã 10 năm rồi, hình ảnh đó bà bảo không bao giờ quên được.



Bố đi tù, ai oán con chịu

Nhắc đến mấy đứa cháu nội, bà lại khóc và bảo “đứa nào cũng khổ khi bố nó vào tù”. Bà Vì kể: “Khi Chấn bị bắt, cháu nội tôi là Nguyễn Chí Quyết đã bỏ thi đại học, đi làm thợ xây, sau đó chuyển sang đi mổ heo cho mẹ bán. Thế nhưng buôn bán thường bị ế vì khách hàng tẩy chay nên thua lỗ triền miên. Thậm chí, nhà có cái máy xát cũng không còn ai đến thuê… Đau đớn, tủi nhục mà không biết giải thích sao cho người ta hiểu”.


Nói về người con dâu thủy chung, bà Vì chạnh lòng: “Trong 10 năm liên tục đi kêu oan cho chồng, cộng với việc phải chứng kiến các con sống trong sự ghẻ lạnh của dân làng, con dâu tôi suy sụp. Hai năm nay, làm việc gì nó cũng quên, đến cả quần áo nhiều khi tôi cũng phải giặt giúp. Gần đây mấy đứa con phải đưa mẹ đi Bệnh viện Tâm thần Bắc Giang chữa trị nhưng bệnh tình không khỏi. Mấy hôm nay, khi chồng được trở về, có lẽ do quá mừng nên nó lại phát bệnh. Mong thời gian tới nó chữa hết bệnh để được sống những ngày hạnh phúc với chồng con”.

Nói về những ngày tháng bị sống trong sự ghẻ lạnh của dư luận, người con trai đầu của anh Chấn là Nguyễn Chí Quyết cho biết: “Khi bố đi tù, trong nhà chỉ còn lại chiếc xe ngựa cũng phải bán rẻ vì không có ai thuê. Ở làng quê, người dân quý người bao nhiêu thì khi xảy ra những chuyện tày đình “hiếp dâm, giết người” thì người ta xa lánh bấy nhiêu. Mấy anh em tôi đã phải bỏ học vì không chịu nổi “búa rìu” của dư luận. Thậm chí, đứa em út là Nguyễn Thế Anh (SN 1989) thi đậu một trường cao đẳng cũng phải bỏ học khi bạn bè biết tin có bố “giết người, hiếp dâm”. Em gái là Nguyễn Thị Quyền (SN 1984) đang làm giúp việc bên Đài Loan, mỗi khi gọi điện về cho gia đình thì khóc nức nở qua điện thoại, nói với bà nội rằng khi nào bố còn ngồi tù thì còn làm ô sin để kiếm tiền nuôi bố”.
Đọc tiếp…

Chia tay người yêu khi tôi đã 30 tuổi

10:46 |

Tôi chia tay người yêu khi tôi 30 tuổichẳng quá già nhưng không còn trẻ trung nữa. Chuyện bắt đầu một mối tình mới thật quá khó khăn.

Yêu 7 năm vẫn bị bỏYêu nhau đúng 7 năm trời, khi mọi thứ đã đâu vào đấy, chuẩn bị chỉ tính chuyện tiền nong rồi cưới xin, vậy mà đùng một cái, anh nói chia tay. Anh bảo, tình cảm lâu năm đã nhạt dần, anh không còn yêu tôi nữa. Nếu có lấy nhau chẳng qua cũng chỉ là do anh thương hại tôi, còn tình yêu thì thật sự là đã hết. Tôi yêu anh, chấp nhận lấy anh vì lòng thương thì anh vẫn cưới. Còn không, hãy chia tay. Để sau này tôi không phải oán trách vì anh hờ hững với vợ con.
Câu nói của anh khiến tôi cảm thấy mình bị xúc phạm vô cùng. Giống như là tôi đang được anh bố thí cho chút tình nghĩa còn sót lại. Lấy một người chồng không yêu thương mình, đang thương hại mình thì khác gì lấy ông bù nhìn, rồi về cho ông ấy đi với gái.
Lòng tôi quặn thắt, tôi sợ một ngày nào đó, anh sẽ bỏ tôi đi với các cô gái khác. Còn tôi lại cô đơn gối chiếc, nằm khóc vì nhớ thương anh. Tôi quyết định chia tay và anh gật đầu nhanh chóng.
Vậy là 7 năm tình cảm mặn nồng rồi cũng hết. Tôi đã từng nghĩ, mình sẽ yêu anh thật nhiều, sẽ dành cho anh tình cảm tốt đẹp, sẽ trao cho anh tất cả nnhững gì mình đang cố gắng gây dựng. Vậy mà kết quả là cuộc chia tay chóng vánh thế này đây.

Chia tay người yêu khi tôi đã 30 tuổi

Lòng tôi quặn thắt, tôi sợ một ngày nào đó, anh sẽ bỏ tôi đi với các cô gái khác. Còn tôi lại cô đơn gối chiếc, nằm khóc vì nhớ thương anh. (Ảnh minh họa)
Tôi là con gái, bản thân tôi hiểu rõ nhất tình cảm đang ở giai đoạn nào. Nhiều khi anh chán nản, anh cáu gắt vô cớ, tôi hiểu chứ. Vì tôi biết, 7 năm qua, mọi sự lãng mạn, mọi cử chỉ lời nói yêu thương đã không còn nữa. Con người ta sống với nhau vì trách nhiệm và tình nghĩa nhiều hơn là tình yêu. Nhưng tôi vẫn tin, trong trái tim cả hai, ở nơi sâu thẳm nào đó, tình yêu đang được cất giấu kĩ càng. Chỉ là đã lâu quá không lục lại, đem ra ôn lại mà thôi.

7 năm, lãng mạn còn nhiều thì cũng thật khó. Tôi hiểu nên đã cố gắng vun vén rất nhiều. Nếu như tôi không bỏ qua nhiều thứ từ anh, không chủ động nhiều chuyện thì có lẽ, tình cảm cũng không tồn tại được đến bây giờ. Nhưng hôm nay anh nói lời chia tay, thôi thì tôi đành chấp nhận. Tôi biết, anh đã không còn yêu thương mình nữa. Có lẽ, tình yêu đã đến đỉnh điểm, nên anh mới phải nói lời từ biệt. Dù đã cố gắng níu kéo nhưng không được. Sự thương hại thì không bao giờ có trong tình yêu. Miễn cưỡng lấy một người mà trái tim họ không thuộc về mình, nhất là người đàn ông không còn yêu mình thì chỉ có phụ nữ là người chịu nhiều khổ đau nhất .Tôi quyết định từ bỏ, chia tay tình yêu sâu đậm này.

30 tuổi còn ai dám yêu?

Tôi biết, có thể khi bỏ anh, tôi sẽ không có cơ hội, hoặc là cơ hội quá mong manh để yêu được một người đàn ông khác. 7 năm qua dù tình cảm sẽ không còn nguyên vẹn nhưng tất cả đã là kỉ niệm quá khó quên. Làm sao quên được người từng kề vai sát cánh bên mình suốt ngần ấy năm? Làm sao quên được những giây phút lãng mạn, mặn nồng, những câu nói ngọt ngào và cả những cử chỉ âu yếm. Dù người ta không còn yêu nhau nữa, nhưng chắc chắn, một lúc nào đó họ sẽ nhớ về nhau, hạnh phúc vẹn nguyên.
Tôi đã khóc rất nhiều. Biết là mình liều lĩnh vì không còn trẻ nữa nhưng tôi chẳng hiểu, mình phải làm sao với cuộc tình này. Cố gắng lấy một người không yêu để làm gì.
30 tuổi, chẳng quá già nhưng không còn trẻ trung nữa. Chuyện bắt đầu một mối tình mới thật quá khó khăn. Nói tới con gái 30, bố mẹ nào đồng ý cho con trai họ lấy mình, vì người ta sợ già, sợ chuyện con cái khó khăn. Tôi không phải là cô gái xấu xí, nhưng đúng là tuổi tác đã lấy đi nhiều nét thanh xuân của mình. Tôi trở thành người con gái cô đơn sau 7 năm mặn nồng.
Chỉ cần ai đó biết tôi từng có người yêu 7 năm, chắc chắn điều đó là lý do đầu tiên họ không chấp nhận tôi. Tôi phải làm sao bây giờ, tôi cũng lo lắng mình ế lắm. 7 năm qua, tôi đã trao cho anh tất cả, cả tuổi xuân và sự trinh trắng, giờ thì hi vọng một mối tình quả là một điều quá khó khăn.
Đọc tiếp…